Người dịch: Whistle
“Vút!”
Bóng người thoát khỏi sự trói buộc, lao ra khỏi xoáy nước, bay thẳng lên không trung.
“Hay!”
Tô Công Quyền lơ lửng trên không, trầm giọng nói:
“Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh, ngũ lôi lại có thể sử dụng như vậy!”
“Tiếp ta một chiêu Thiên Lý Băng Phong!”
Kiếm khí tung hoành, mặt nước đột nhiên đóng băng, sát ý khóa chặt bóng người, hàn ý lạnh lẽo gần như muốn đóng băng Chu Giáp thành tượng đá.
“Ầm!”
Một ngọn lửa bùng lên, nhiệt độ cao khiến không khí bị bóp méo, lớp băng bên dưới cũng theo đó tan chảy, hơi nóng bốc lên.
Hỏa lôi cuồng bạo!
Chu Giáp như biến thành người lửa, phá vỡ lớp băng, thân thể lao đi trăm mét, lôi quang hòa lẫn với ngọn lửa gào thét lao xuống, khiến mặt nước nổ tung, cột nước bắn lên.
“Keng keng… xoẹt xoẹt…”
Hai người giao chiến, va chạm, tinh thể băng, tia lửa bắn ra tứ phía, kèm theo kình khí bùng nổ.
Mộc lôi sinh sôi không ngừng.
Thổ lôi trầm ổn, hùng hậu.
Ngũ lôi biến hóa, va chạm trên không trung, lôi quang lúc ẩn lúc hiện, giao thoa với hàn phong và tinh thể băng đầy trời, khiến phạm vi trăm mét xung quanh trở nên hỗn loạn.
“Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh!”
Tiếng gầm gừ xé rách không trung.
Chu Giáp lóe người lao đi hơn mười trượng, lôi đình quấn quanh người, phủ quang chói mắt, chém ra một đạo lôi quang dài mấy chục mét.
Phủ quang ngang dọc giao nhau với kiếm khí, cương kình tản ra.
Ngũ sắc lôi quang dâng trào, vô cùng vô tận, vô thủy vô chung, không ngừng không nghỉ, gần như nhấn chìm Tô Công Quyền.
Chu Giáp phá vỡ ngũ quan rưỡi, mượn ngũ lôi biến hóa trong Ngũ Lôi Phủ Pháp đã luyện đến cảnh giới viên mãn, vậy mà lại có thể giao chiến với cao thủ hàng đầu Thạch Thành mà không hề rơi xuống thế hạ phong.
“A!”
“A a a!”
Tiếng gầm gừ xé rách không trung.
Một tia sáng băng giá lướt qua, Hàn Anh kiếm vung lên điên cuồng, hàn khí lạnh lẽo bùng phát, vậy mà lại đóng băng cả lôi quang cuồng bạo.
Tô Công Quyền nhướng mày, Nguyên Lực trong cơ thể tuôn ra, hóa thành kiếm khí gào thét, hung hăng đánh tan lôi quang.
“Keng…”
Kiếm đâm vào tấm khiên.
Hàn khí lạnh lẽo trong nháy mắt lan ra khắp tấm khiên, thậm chí còn muốn xâm nhập vào cánh tay trái, muốn đóng băng đối thủ.
Nhưng mà.
Cánh tay trái của Chu Giáp được cấy ghép Long cốt của hoàng thất Triệu gia, bên trong vật này ẩn chứa bản nguyên của sinh vật Bạch Ngân, sao có thể bị hàn khí xâm nhập.
Cánh tay khẽ run, lưỡi kiếm trượt đi.
Va chạm nhiều lần như vậy, Tô Công Quyền cũng không còn cảm thấy bất ngờ nữa, Hàn Anh kiếm khẽ ấn xuống, lưỡi kiếm vẽ một vòng cung rồi đâm thẳng vào cổ họng đối phương.
Đối thủ khó đối phó như vậy nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Bất kể là năng lực phòng ngự xoay tròn như ý, kiên cố kia, hay là phủ pháp ngũ lôi biến hóa, sinh sôi không ngừng, đều khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhưng…
“Xuy xuy xuy…”
Hàn khí tỏa ra, chậm rãi nhưng kiên định xâm nhập vào trong.
Tuy không thể phá vỡ phòng ngự của tấm khiên, nhưng mỗi khi ông ta chém ra một kiếm, tốc độ di chuyển của Chu Giáp sẽ chậm đi một phần, tấm khiên cũng sẽ nặng thêm một phần.
Một kiếm không được thì mười kiếm, trăm kiếm, ngàn kiếm…
Tổng có một kiếm sẽ trở thành cọng rơm đè chết lạc đà.
“Ầm!”
Một bóng người nặng nề rơi xuống bờ sông, đập ra một hố sâu hoắm dài mấy trượng trên mặt đất mềm mại, bên trong hàn khí dâng trào, mặt đất lập tức bị bao phủ bởi lớp băng.
Chu Giáp đứng ở giữa hố sâu, toàn thân đều là băng sương, ngay cả rìu khiên trong tay cũng bị một lớp băng dày bao phủ.
Hơi thở càng thêm suy yếu, bất lực.
“Ngươi rất khá.”
Tô Công Quyền nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhân lúc nói chuyện cũng nhân cơ hội ổn định hơi thở đang hỗn loạn trong cơ thể, ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm Chu Giáp:
“Nếu như người đến đây hôm nay không phải là ta, e rằng thật sự không làm gì được ngươi.”
“Chỉ với thực lực Hắc Thiết trung kỳ mà đã có thể chống đỡ được lão phu lâu như vậy, dù thua cũng đủ để tự hào.”
“Đáng tiếc!”
Ông ta khẽ thở dài, giọng điệu đầy cảm khái:
“Tu vi không đủ là khuyết điểm lớn nhất của ngươi, ở Thạch Thành chưa bao giờ thiếu thiên tài, nhưng chưa từng có ai có thể khiêu chiến uy nghiêm của Tô gia và Tiểu Lăng đảo.”
“Ngươi, quá tự phụ rồi.”
“Nói cho ngươi biết một sự thật, lão phu chỉ dùng tám phần công lực, còn chưa dùng toàn lực!”
“Vậy sao?” Chu Giáp nhướng mày, lông mày phủ đầy băng sương khẽ động, giọng nói không hề có chút bối rối hay là không cam lòng nào, thản nhiên nói:
“Tám phần công lực?”
“Vậy thì thật đáng tiếc.”
“Hửm?” Tô Công Quyền nhíu mày:
“Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn chưa chịu phục sao?”
“Thôi!”
Ông ta lắc đầu, không muốn dây dưa nữa:
“Để ta tiễn ngươi xuống hoàng tuyền!”
“Vút…”
Tiếng kiếm du dương, trong trẻo vang lên, một đạo kiếm quang như nước với tốc độ không thể tưởng tượng nổi đâm thẳng vào mi tâm Chu Giáp đang bị đóng băng.
“Keng…”
Một mặt của tấm khiên xuất hiện trước lưỡi kiếm.
Hửm?
Tim Tô Công Quyền giật thót, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Ngay sau đó.
“Ầm!”
Một luồng khí tức mạnh mẽ hơn Hắc Thiết trung kỳ rất nhiều bỗng nhiên bùng phát từ trên người Chu Giáp, da thịt rung động, từng làn khói trắng bốc lên.
Bạo Lực!
Ngũ Hành Thiên Cương!
“Oanh!”
Lực lượng cánh tay trái có thể so với phá lục quan, được Bạo Lực Quyền gia trì, đã có thể sánh ngang với bát quan Thần Hoàng quyết, chỉ nhẹ nhàng va chạm một cái đã giống như núi lớn dịch chuyển, lực lượng vô song bùng nổ.
Một bóng người bị đánh bay trăm mét.
“Ầm ầm…”
Ngũ sắc lôi quang giao nhau trên không trung, hung hăng nện xuống bóng người.
“Oanh!”
Mặt nước đóng băng nứt ra từng vết nứt dữ tợn.

Tiết Liệt Đồ thở hổn hển, dừng bước giữa rừng.
“Già rồi!”
Lão ta ngẩng đầu đỡ trán, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi, nhìn về phía xa, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Không ngờ khinh công của tiểu tử họ Chu kia lại tốt đến vậy?”
0.50451 sec| 2386.141 kb